Lần lượt từ nhà tài trợ lên phát biểu đến đại diện trọng tài lên giơ tay tuyên thệ thề chơi cho công bằng và đại diện cần thủ lên giơ tay thề quyết tâm câu cho đẹp đời và đạt thành tích cao. Xem ra, các bố bên này cũng dài dòng và hình thức ra phết.
Khuya, chúng tôi về đến khách sạn. Không biết các chiến hữu thế nào chứ thằng tôi cơ thể bắt đầu đã thấy hơi lão rão. Thế mới biết cái U 60 không thể nói hay, nói giỏi được!
Chú tài xế hôm nay là một chú khác và tay lái cũng lụa hơn. Thú thật! trên xe đèo dốc kiểu này mà đêm hôm tôi cũng ngán. Lỡ có bề gì… Thôi chả dám nghĩ nữa! nhưng Trần Quốc Nam ngồi bên vẫn tỉnh bơ pha trò:” Chúng mình dù có khèo chân hở rốn ở VN, sang đây lúc này cũng đang là ..du khách quốc tế của nước CHNDTH, cho nên tính mạng quan trọng ra phết và bác tài này tôi đảm bảo tay nghề cao nhứt nhì địa phương chứ chả chơi”.
Xuyên qua màn đêm bằng ánh đèn chống sương mù vàng ệt, chiếc Daewoo vè vè khi xuống dốc và rù rì khi lên đèo. Mà đèo dốc trên con đường này thì nói cho ngay, đến cái đèo Tăng Quái, Pa Đin bên Tây Bắc cũng đến thế là cùng. Đi đêm hôm nay phấn chấn nữa bởi một dòng xe mà xe nào xe nấy đều cài cầu, nâng nhíp với chất chứa từ thùng chậu, xô lều, bếp gas, bọng nước….Gớm! các bố cứ làm như sắp xuyên qua sa mạc Sahara đến nơi (tôi nghĩ vậy). Phấn chấn nữa: có đến 60% các chú tài xế kính râm đen sì như mật thám Pháp, quần thủy quân lục chiến tựa mấy bác lính Mỹ ở căn cứ Sóng Thần xưa…
Rồi trên xe chúng tôi các chiến hữu dần dần ngã ngựa. Con xe cứ ngoặt qua ngoặt lại bởi những cua đường. Cô hướng dẫn viên sau 50 cây số thì bắt đầu gọi “hò sông hậu”. Mấy anh em chúng tôi ngồi dưới cũng không hơn. Tôi cũng vứt cái máy ảnh sang bên mà nhắm mắt. Chả ngắm cảnh thì đừng! Mong ước duy nhất là cậu tài xế dùng cho một nhát để ngồi dựa vào vách núi cho cơn nôn nao dịu lại. Nhưng cái lão tài xế này không biết điều, qua gương chiếu hậu, mình thấy lão còn như tủm tỉm cười nụ nom hệt như chuột ngày ăn vã mắm. Tôi thiếp đi…
Tôi càng chột dạ hơn vì kết quả bốc thăm cho thấy 3 nhóm Việt Nam bị xé lẻ ra các bờ rất xa nhau. Nguy cơ không gặp nhau trong gần 2 ngày hiện ra trước mắt. Thì ra cái chú Khoa bên Tràng An nói đúng:” Rồi anh em mình mỗi nhóm phải tự lo…” Đến lúc này thì cái lo có vẻ đã hơi muộn và đáng đời anh em Sài Gòn vì xưa nay quen chủ quan đi đến đâu mua cho nóng tới đó…
Toàn cái bến Bắc Cảnh này chỉ có 2 cửa hàng bán lẻ những thứ đơn giản. Bánh mì không, lều bạt cũng không. Nhưng đến phút này thì Nguyễn Văn Long nhóm trưởng bắt đầu tháo vát. Anh mua tấm vải bao xác rắn, hô hào mỗi người mua 1 chiếu, dây buộc và gom lạp xưởng với bánh trung thu. Hai cửa hàng bắt đầu cháy cháo hộp. Giá 1 lon cháo vọt lên 4 tệ. Chuyện nhỏ! Không lẽ bao nhiêu đường đất đến đây chỉ để uống nước cầm hơi???
Công cuộc có gì mua nấy, có gì chơi nấy của chúng tôi không kéo dài vì trong chốc lát, đoàn người nội ngoại kia gom sạch những gì cần gom. Mỗi chúng tôi vẫn đủ tư cách xuống thuyền đi vào …cõi thiên nhiên! Mà thấy bên này bà con buôn bán cũng thoáng: Đồng Nhân dân tệ thiếu mà có đô la thì cũng OK ngay. Chú Trần Quốc Nam nhanh nhẹn xuất ra 2 trăm đô. Thế là hai chúng tôi gom thoải mái bất cứ cái gì nói về ăn và ngủ nhìn thấy, vẫn còn thủ lại một ít Tệ phòng hờ không khéo lạc giữa rừng xanh!!!
Ban Tổ chức bố trí cho mỗi nhóm chúng tôi 01 hướng dẫn đường sông. Cô bé trẻ măng chỉ cho chúng tôi chiếc thuyền. Nhóm mình mang số 17, oai vệ chuyển đồ đạc mà quên phứt 194 nhóm khác và từng ấy ông trọng tài của cuộc chơi.
Những chiếc thuyền máy chở chúng tôi rồ ga dời bên. Nước hồ Hùng Thủy (Hùng sủi hồ) xanh mướt như ngọc và những dãy núi xanh cứ mở ra, mở ra đón chúng tôi tiệp vào lòng hồ rung rinh xô sóng…Nếu bạn nào đã từng đi chơi Vịnh Hạ long sẽ thấy không lạ khi từng vạng núi, từng chùm khe ở đây cứ vỡ ra, nhường lối cho những chiếc tài, thuyền câu lướt tới trên mặt nước yên bình
Tôi đem thắc mắc nói với Huỳnh Minh Định, anh bảo là: Có gì đâu! Bọn họ câu không có giải cho nên nói xuội đi vậy cho đỡ quê đấy mà! Có nhẽ thế thật. Khi Qing Long (Khánh Long) đón chúng tôi đến thăm của hàng Công ty của họ thì tôi thấy có lẽ Định suy diễn đúng. Bởi vì, từ cái mũ mềm câu cá đến cây cần câu, thùng đựng cá Khánh Long đều in nhãn là…Shimago. Hơ hơ! Cái nhãn của họ chỉ lệch so với nhãn của hãng đồ câu Nhật Bản Shimano đúng mọt chữ n (n=g). Trần Quốc Nam cười hầng hậc:” Thì có khác gì Việt Nam mình thằng Bitis với thằng Bitas. Trò mèo thôi anh!”.
- 04/04/2013 03:37 - Phượt Câu Nam Ninh-Quảng Tây TQ (bài 8)
- 28/03/2013 15:33 - Phượt câu Nam Ninh- Quảng Tây, TQ (bài 7)
- 28/03/2013 14:39 - Phượt câu Nam Ninh - Quảng Tây, TQ (bài 6)
- 26/03/2013 19:19 - Phượt câu Nam Ninh- Quảng Tây, TQ (Bài 5)
- 26/03/2013 12:29 - Phượt câu Nam Ninh- Quảng Tây, TQ (Bài 4)
- 22/03/2013 13:09 - Phươt câu Nam Ninh- Quảng Tây (bài 2)
- 22/03/2013 08:54 - Phươt Câu Nam Ninh - Quảng Tây -Trung Quốc
- 23/02/2013 07:54 - Hoành tráng biển Côn Sơn (tiếp theo)
- 23/02/2013 07:12 - Hoành tráng biển Côn Sơn
- 16/02/2013 18:01 - Khờ ai Khai. Xờ ...Xuân...(tiếp theo)